Saturday, May 26, 2007

Hoa Kỳ nên cắt đứt quan hệ với bất cứ quốc gia nào không tôn trọng các nhân quyền căn bản

Thư Cho Con

Giáo Già

Ðể Không Ân Hận

Ngày 17 tháng 5 năm 2007

H.,

Ngay khi Cộng sản Việt Nam [CSVN] cho tiến hành các cuộc đàn áp khốc liệt các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam, qua các cuộc bắt bớ man rợ, và qua các phiên tòa “vi hiến”, gây phẫn nộ trên toàn thế giới, khiến bà Angela Aggelier, tham tán báo chí sứ quán Mỹ tại Hà Nội phải nói với báo chí rằng:

Hoa Kỳ hết sức lo ngại trước việc nhà cầm quyền Việt Nam đưa ra xử và tuyên án tù đối với hai người Nguyễn Văn Ðài và Lê Thị Công Nhân về các tội trạng tuyên truyền chống nhà nước”.

Bà nói:

Chúng tôi không hề thấy họ có hành vi nào trái với quyền của họ là được quyền bày tỏ chính kiến một cách hoà bình mà việc bày tỏ này được luật pháp quốc tế công nhận tại nhiều nơi.”

Ðồng thời, ông Ralph Falzone, bí thư thứ hai của sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội cũng lên tiếng cho rằng:

Phiên tòa này đến đúng vào cái lúc mà sự sách nhiễu gia tăng một cách đáng phiền, tạm giam, bắt bớ và kết án những cá nhân chỉ thực hiện một cách ôn hoà những quyền làm người hợp pháp của họ. Chúng tôi kêu gọi nhà nước Việt Nam hãy trả tự do cho những cá nhân này và những tù nhân chính trị khác”

Một nhà ngoại giao Âu Châu nói rằng:

Những bằng chứng trong các phiên toà không đứng vững và các bản án thì quá khắc nghiệt... Chúng tôi quan niệm rằng không ai có thể bị lên án vì bày tỏ một cách ôn hoà những quan điểm của họ”

Nó cũng khiến ông T. Kumar, giám đốc khu vực Châu Á - Thái Bình Dương của tổ chức Theo dõi Nhân quyền phải bực tức tố cáo:

Việt Nam đã phản bội lại thiện ý và sự tin tưởng của cộng đồng quốc tế.”

Phần nước Ðức, hôm Thứ Ba, 15/3/2007, với tư cách là Chủ tịch Liên hiệp Âu Châu đã lên án việc cầm tù những nhà hoạt động dân chủ ở Việt Nam và kêu gọi trả tự do ngay lập tức cho tất cả những nhân vật bất đồng chính kiến bất bạo động.

Trước đó, hôm 11/5/2007, tại toà Bạch ốc, ông Tony Snow, Tùy viên Báo chí Toà Bạch ốc, đã cho phổ biến bản “Tuyên bố về tù nhân chính trị tại Syria và Việt Nam”. Trong đó, phần viết về Việt Nam có nội dung như sau:

Tuỳ viên Báo chí toà Bạch ốc, Tony Snow

Nguồn: whitehouse.gov

“...chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc trước việc nhà nước Việt Nam gia tăng bắt giam những người hoạt động chính trị, như Nguyễn Văn Lý, Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, vì những hoạt động hoàn toàn trong quyền hạn bày tỏ quan điểm chính trị của mình một cách ôn hoà. Và chúng tôi đặc biệt rất lấy làm phiền trước việc nhà nước Việt Nam ngăn chận người Việt đến dự buổi họp mặt với một Dân biểu Quốc hội tại tư gia Ðại sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội. Khi nền kinh tế và xã hội Việt Nam đổi mới và phát triển, những hành động đàn áp dân vì bất đồng quan điểm là việc làm lạc hậu và đi ngược lại mong mỏi của Việt Nam muốn trở nên giàu mạnh, tiên tiến, và giữ vài trò hàng đầu trên thế giới”.

Nhiều người chưa cảm thấy mừng về thái độ có vẻ không còn im lặng đến độ lạnh người như lâu nay của Chánh quyền Tổng thống Bush đối với CSVN nữa, vì họ cho rằng đây cũng chỉ là cách Tổng thống Bush lừa mị bằng trấn an người Quốc gia Việt Nam tỵ nạn Cộng sản, những người từng đem những lá phiếu lót đường đưa ông vào Tòa Bạch Ốc, qua cách phát ngôn cho lấy có của người phát ngôn, vì cho tới nay chưa ai thấy Chánh quyền Bush có hành động cụ thể nào được gọi là trừng phạt CSVN. Ngay cả việc đưa chúng vào lại CPC cũng không thấy được nói tới, cho dầu đó chỉ là một hành động rất đơn giản, và cho dầu có rất nhiều áp lực, nhứt là từ phía các Dân biểu trong Quốc hội mà Tổng thống không thể coi thường.

Có người đã không ngần ngại nói đó là thứ “tín hiệu” xuất phát từ bóng tối quyền lực nhắn gởi CSVN rằng “Các ông đừng làm lộ liễu quá khiến tôi khó nói chuyện với Quốc hội, và áp lực ngăn Trung quốc lộng hành trên vùng biển tiến xuống phía nam Thái Bình Dương, bên ngoài hải phận Việt Nam, băng qua eo biển Malacca, cũng khó dàn dựng..

Họ nói được như vậy là vì chuyến thăm Mỹ lần đầu tiên của Nguyễn Minh Triết, để gặp Tổng thống Bush, từ ngày 17 đến 22/6/2007, vẫn được tiến hành, với những hứa hẹn sẽ thành công trong việc tăng cường hợp tác kinh tế, tiến tới một thỏa thuận thương mại - đầu tư sẽ được ký kết, và một hiệp định khung về tự do đầu tư và thương mại giữa hai nước cũng được hình thành, khi giao thương hai chiều đã vượt hơn 12 tỉ đôla một năm, sau khi Triết đã thân hành lặn lội qua chầu Hồ Cẩm Ðào ở Trung quốc để nghe những dặn dò và đưa ra những cam kết cần thiết.

Trước khi Triết tới, theo tin của Ðài BBC, một phái đoàn đông đảo gồm 20 quan chức cao cấp của ngành tòa án và kiểm sát CSVN đã bắt đầu chuyến viếng thăm tìm hiểu hệ thống pháp lý của Hoa Kỳ từ ngày 14 đến 25/5/2007, qua các nơi bao gồm Washington DC, New York, Tennesee, San Francisco, Silicon Valley và Los Angeles, với trọng tâm không phải là chuyện “vi hiến” của tòa án Cộng sản, mà là chuyện bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, điều được Mỹ rất quan tâm cho quyền lợi của Mỹ, bất kể Cộng sản Việt Nam có còn độc đảng độc tài hay không.

Mặt khác, có điều cũng không nên quên là theo tin của hãng thông tấn AP, ngày 2/5/2007, một phái đoàn các nhà làm phim Hollywood đã đến Hà Nội để tham dự “Tuần lễ Ðiện ảnh Hoa Kỳ” được tổ chức lần đầu tiên ở Việt Nam, và các cuộc giao lưu giữa giới điện ảnh Mỹ và điện ảnh CSVN đã diễn ra ở Hà Nội và Sài Gòn, để chúng có dịp tuyên truyền là CSVN đã có... tự do... ngôn luận.

Sau đó, một cuộc hội thảo doanh nghiệp lớn giữa Hoa Kỳ và Cộng sản Việt Nam cũng đã diễn ra vào sáng ngày 3/5/2007, tại Hà Nội. Buổi hội thảo có chủ đề “Một tương lai tươi sáng cho doanh nghiệp Mỹ” được bộ Ngoại giao CSVN phối hợp tổ chức cùng Hội đồng Thương mại Hoa Kỳ-ASEAN, nhằm mục đích cổ võ doanh giới Mỹ gia tăng đầu tư vào Việt Nam. Tham dự hội nghị có khoảng 35 nhà lãnh đạo doanh nghiệp cao cấp Hoa Kỳ thuộc các đại công ty Boeing, HP, IBM, UPS, Chevron, ExxonMobil, Ford, GE. Thêm một thứ mồi nhử nữa cho những kẻ sẵn sàng buôn cả sợi dây thừng dùng thắt cổ mình [theo cách nói của Lenin], bởi bao lâu còn độc tài và tham nhũng là gian thương còn đất ký sinh.

Nhưng, cho dầu thế nào, những áp lực cũng đã dồn Tòa Bạch Ốc tới chỗ phải lên tiếng như vậy vẫn có những hiệu quả đáng kể, của bước đầu chứng tỏ cho Chánh quyền Bush thấy rằng thực lực của người Quốc gia Việt Nam hải ngoại rất đáng được mọi phía lưu tâm, nhứt là nó đã đồng loạt tạo thành những ảnh hưởng dây chuyền tới quyền lực cấp địa phương, điển hình là mới đây tại San Jose tin được đài ABC7-KGO-TV loan tãi ngày 14/5/07 cho biết Phó Thị trưởng Dave Cortese của San Jose, một trong số thành phố lớn hàng đầu của Hoa Kỳ, với lời lẽ mạnh mẽ, nói rằng:

Hoa Kỳ nên cắt đứt quan hệ với bất cứ quốc gia nào không tôn trọng các nhân quyền căn bản, kể cả Việt nam”.

Ông cũng yêu cầu Ngoại trưởng Condoleeza Rice:

Bãi bỏ các quan hệ thương mại với Việt nam cho đến khi họ chấm dứt vi phạm quyền tự do ngôn luận của người dân, tự do lập hội, tự do tín ngưỡng, chúng ta cần gửi một thông điệp rằng chúng ta sẽ không tham gia thương mại gì với họ”.

Dave Cortese

Kết quả đó có được phần nào nhờ vào thế trận mới với cuộc đấu tranh nhịp nhàng giữa 3 lực lượng nòng cốt: Thứ nhứt là các nhà đấu tranh Dân Chủ Hóa Việt Nam ở quốc nội; thứ hai là cuộc vận động chánh trị ở hải ngoại; và thứ ba là quốc tế yểm trợ Việt Nam tự do. Cả ba đang càng lúc càng mạnh mẽ hơn, hữu hiệu hơn, với sự dấn thân của lớp người trẻ tài ba trên đủ mọi lãnh vực, sẵn sàng dấn thân, tiếp bước cha anh, không mặc cảm, không thù hận, với lòng trọng kính kinh nghiệm của lớp người đi trước.

Cho tới nay, sự gian trá của Cộng sản không còn lừa mị được thế giới nữa, cho dầu sự gian trá đó được thực hiện từ một Thứ trưởng Bộ Công an, Thượng tướng Nguyễn Văn Hưởng, khi tên nầy đích thân tới thăm Hòa thượng Thích Huyền Quang, để cho báo Công an Nhân dân viết bài lếu láo cho rằng Hòa thượng “luôn được sự quan tâm chu đáo của Chính phủ và lãnh đạo tỉnh Bình Ðịnh, trong đó có lực lượng công an”. Chúng còn dám bịa chuyện là “đại lão hòa thượng thậm chí đã được công an tỉnh Bình Ðịnh hiến máu khi ngài bệnh nặng”, và Hưởng còn khẳng định “Cụ muốn đi đâu, kể cả trong và ngoài nước, cụ không phải xin phép...”. Ðồng thời, bài báo cũng cáo giác Hòa thượng Thích Quảng Ðộ đã làm giả di chúc của Hòa thượng Huyền Quang và lợi dụng danh nghĩa của Hòa thượng trong thông điệp Phật Ðản năm nay nhằm “thực hiện mục đích cá nhân, phá hoại khối đoàn kết toàn dân và sự đoàn kết trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam”.

Tất cả những sự lếu láo đó đã bị phơi bày, khi, từ Tu viện Nguyên Thiều, Thông Ðiệp Phật Ðản PL 2551 của Ðức Ðệ Tứ Tăng Thống được phổ biến, cho biết:

Hòa thượng Thích Huyền Quang

Từ Tu Viện Nguyên Thiều, nơi tôi đang bị bức bách bởi nhiều chướng duyên ngoại tại, khó khăn đi lại, cách ly tứ chúng đệ tử*, xuất gia tại gia, tôi kính gửi đến Chư Tôn Trưởng Lão, Chư Hòa Thượng, Thượng Tọa, Ðại Ðức Tăng Ni và toàn thể Phật tử trong ngoài nước lời chúc mừng tốt đẹp nhất, trong niềm hân hoan đón mừng Phật Ðản lần thứ 2551... Năm nay mùa Phật Ðản lại về trong hoàn cảnh nhiễu nhương của đất nước và Phật sự. GHPGVNTN bị đàn áp nghiệt ngã hơn hai mươi năm lại đây. Tôi không được đi tái khám chữa bệnh, Hòa Thượng Quảng Ðộ cũng không được về Bình Ðịnh thăm viếng tôi. Ban đại diện GHPGVNTN các tỉnh thành đang bị trấn áp và truy bức dữ dội... Từ nơi giam hãm, cô lập hiu quạnh, ở Tu Viện Nguyên Thiều, ở Thanh Minh Thiền Viện, tôi và Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ, vẫn đang “cư trần lạc đạo”, và xin kính gửi đến quý vị mong cùng đồng hành. Cư trần lạc đạo, có nghĩa là hiện diện nơi trần thế mà hành đạo, vui đạo, sống đạo, dựng đạo, hưng đạo chứ không xa lánh trần thế đầy khổ nhục, tìm thú riêng của bản thân...”

Ðồng thời, sự lừa mị ở hải ngoại cũng phải chịu chung số phận là mọi sự tuyên truyền và quậy phá của đám tay sai từ quốc nội ra hải ngoại, hay phát sanh từ hải ngoại, cũng bị mau chóng phát hiện và tiêu trừ, như “Duyên Dáng Việt Nam”, như Tôn Nữ Thị Ninh, như các cuộc giao lưu văn hóa đỏ, như sứ mạng của một số Giám mục, Linh mục Thiên Chúa giáo đã bị chính giáo dân lên án.

Trong khi đó, lời tâm sự của Luật sư Lê Thị Công Nhân được gởi ra hải ngoại từ trong nước, qua đường điện thoại viễn liên, được mọi người lắng nghe:

Thực sự tôi không thể đoán được việc gì có thể xảy ra đối với tôi. Nhưng tôi khẳng định với tất cả luơng tâm, trách nhiệm của mình đối với đất nuớc Việt Nam và dân tộc VN, tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn có một mình tôi đấu tranh... Và CSVN đừng có mong chờ bất cứ một điều gì là thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi. Tôi không thách thức, nhưng nếu CSVN đã quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân VN và muốn dìm VN trong tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về văn hóa, kéo dài cho đến trọn đời con cháu của chúng ta cũng như của chính những người CS, thì họ cứ việc hành xử với những gì mà họ có... Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Tôi xin khẳng định một lần nữa, đó chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra... Tôi đấu tranh dân chủ và nhân quyền cho VN hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách niệm của tôi đối với chính tôi, với dân tộc VN và đối với đấng tạo hóa đã sinh ra tôi... Những gì tôi đã làm được tuy thật nhỏ bé, nhưng nếu mỗi cá nhân chúng ta đừng thờ ơ, nghĩa là chưa ủng hộ thì hãy ủng hộ, ủng hộ rồi mà chưa tham gia thì hãy tham gia, tham gia rồi mà chưa tích cực thì xin hãy mạnh dạng nói lên tiếng nói của mình.”

Lê Thị Công Nhân mặc áo tù

Cô không quên nói:

Tôi không nói mình là một tấm gương, nhưng tôi nghĩ rằng nếu như tôi có thể tạm thời nhận một nhiệm sở mới hết sức bất đắc dĩ đó là nhà tù thì tôi mong rằng tại nhiệm sở bên ngoài tức là xã hội sẽ có nhiều những người con Việt Nam tiếp tục những công việc mà tôi còn đang làm. Tất nhiên, công việc mà em đang làm sẽ có nhiều người tiếp tục. Cuộc chiến của thế hệ các em mới bắt đầu thôi mà”.

Và cô kêu gọi:

Ðồng Bào ơi! Chúng tôi đang bị đàn áp khốc liệt:

- Khẩn thiết cầu cứu các tổ chức, các đoàn thể người Việt Nam trong và ngoài nước;

- Khẩn thiết cầu cứu đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước;

- Ðảng CSVN đang thi hành kế hoạch nước lũ đàn áp lực lượng dân chủ Việt Nam;

- Những người con yêu của đất nước! của đồng bào! đang bị CSVN bỏ tù, đang bị CSVN truy bức ngày đêm bằng mọi cách thức;

- Anh em dân chủ đang kêu cứu từ nhà tù, từ trong lòng đất mẹ!

- Xin đồng bào hãy tạm ngưng tất cả các chuyến về và hãy tạm ngưng gởi tiền về Việt Nam nếu không khẩn thiết”.

Sự đáp ứng chưa nhiều, nhưng chắc chắn đã có. Còn nhớ, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, trong bài viết “Hãy Làm Một Cái Gì Ðể Không Ân Hận”, được đưa lên Việt Báo, ngày Thứ Tư, 3/14/2007, cho biết ông chỉ được gặp nữ Luật sư Lê Thị Công Nhân có hai lần. Trong lần gặp thứ hai, tại nhà, đúng ngày mồng bốn tết Ðinh Hợi, ông nhắc lại đoạn cô kêu gọi, từ Hà Nội gửi qua cuộc biểu tình của cộng đồng người Việt tại Nam California, trước khi bị bắt:

“...nhưng có lẽ nào chúng ta chỉ có thể làm được đến thế!? Thế giới văn minh phát triển về nhân văn, nhân quyền, văn hoá và kinh tế... không lẽ chúng ta chỉ làm được như vậy đối với công cuộc đấu tranh giành nhân quyền, dân chủ và tự do của người Việt Nam chúng tôi!?”

Rồi ông xin gửi thêm vào đó tiếng nói của mình với toàn thể anh chị em hoạt động dân chủ trong nước, cộng đồng người Việt Nam yêu quý của tổ quốc đang sinh sống ở nước ngoài, các cá nhân, tổ chức quốc tế đồng cảm với sự đau khổ của đại đa số nhân dân Việt Nam và Chính phủ, Quốc hội các nước quan tâm đến Việt Nam rằng: “Hãy làm một cái gì đó để không ân hận!”

Bây giờ, lời kêu gọi của Lê Thị Công Nhân đã và đang được đáp ứng, nhiều áp lực chánh trị đã đè lên dư luận quốc tế, gây nhiều phản tỉnh trong hàng ngũ cán bộ cung đình CSVN, đồng thời cũng làm phấn chấn thêm số đông trong lớp người trẻ tham gia cuộc đấu tranh, nhiều cuộc vận động quốc tế đã và đang thành tựu tốt đẹp... Phần chúng mình cũng đang làm một cái gì để không ân hận đó.

Hẹn con thư sau

Giáo Già

Sunday, May 20, 2007

DươngThuHương:Xã Hội Chủ Nghĩa Thực Chất Là Mô Hình Man Rợ


DươngThuHương

Xã Hội Chủ Nghĩa


Nhà văn Dương Thu Hương sinh năm 1947 tại Thái Bình. Năm 1964, bà xung phong đi vào chiến trường miền Nam, nên đã từng mục kích và sống với những kinh nghiệm thật não nề và cay đắng của một cuộc chiến mà đối với bà thật vô lý

Nhà cầm quyền Hà Nội đã lên tiếng bênh vực Milosevic trong cuộc chiến cũng vô lý không kém tại Kosovo, từ đó Hà Nội còn hô hào sẽ mang quân sang Nam Tư để hỗ trợ, dùng truyền thông ào ạt lên án "đế quốc Mỹ" và NATO. Quá ức lòng trước những con người say mê chiến tranh mà không nghĩ đến khổ đau của dân tộc, Dương Thu Hương đã bày tỏ niềm uất ức của mình qua đoản văn TiếngVỗ Cánh Của Bầy Quạ Đen

DươngThuHương: Xã Hội Chủ Nghĩa Thực Chất Là Mô Hình Man Rợ

Tự Do Ảo Khoảng Sinh Tồn
http://www.vietnamesecommunity.com/tailieu/sinhton.htm
Tiếng Vỗ Cánh của Bầy Quạ Đen
http://www.vietnamesecommunity.com/tailieu/quaden.htm
RFA Phỏng Vấn Dương Thu Hương
Một chế độ luu manh bao giờ cũng hành xử một cách luu manh
http://www.vietnamesecommunity.com/tailieu/pv.htm

Lời giới thiệu - Theo lời mở đầu của đài Á Châu Tự Do (RFA), trong hàng ngũ những người cộng sản miền Bắc tiến vào Sài Gòn 25 năm trước đây có nữ văn sĩ Dương Thu Hương, người đảng viên Cộng sản này đã bật khóc khi chứng kiến một xã hội miền Nam sung mãn về vật chất, phong phú và đa dạng về tinh thần... hoàn toàn khác với những gì đảng Cộng sản vẫn thường tuyên truyền. Kể từ đó, bà quyết định chọn cho con mình con đường dấn thân vì sự nghiệp dân chủ của đất nước

Dương Thu Hương nổi tiếng không những do các tác phẩm kiểu như Thiên Đường Mù, Bên Kia Bờ Ảo Vọng, Khải Hoàn Môn... mà bà còn được trong và ngoài nước biết đến vì thái độ dũng cảm và công khai chống lại giới lãnh đạo hiện nay tại Việt Nam. Năm 1991 bà bị bắt giam 7 tháng, nhưng sau đó được thả ra do áp lực của quốc tế đối với nhà cầm quyền Hà Nộị Nhân dịp kỷ niệm 25 năm ngày chiến tranh Việt Nam kết thúc và đất nước thống nhất. VNN xin giới thiệu cuộc phỏng vấn đặc biệt của đ0ài RFA với nhà văn Dương Thu Hương do đặc phái viên Phan Dũng thực hiện từ Bangkok..

RFA: Ngày 30-4-1975, chị thuộc hàng ngũ những người chiến thắng, cảm tưởng của chị như thế nào khi đặt chân lên miền Nam?

Dương Thu Hương (DTH): Vào lúc ấy họ rất vui sướng nhưng tôi lại thấy đau khổ. Năm 1975, chúng tôi là những người từ rừng về. Lúc đó tôi từ Quảng Bình vào. Chúng tôi là phe những người chiến thắng. Tâm trạng của những người chiến thắng lúc ấy là phải vui mừng chứ vì tôi cũng là đảng viên, nhưng lúc đó tôi lại cảm thấy đau khổ và tôi bắt đầu khóc. Nếu nói một cách bình thường thì tôi là người điên. Và nói một cách khác thì tôi luôn luôn cảm thấy hơi nghịch lý ở sau cuộc sống bình thường. Vào lúc ấy những người thuộc phe tôi họ rất vui mừng, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chẳng có lý do gì để vui mừng cả vì là khi vào đó thì tôi hiểu rằng cái chế độ của kẻ chiến thắng là một chế độ man rợ. Vì lúc đó vào Nam tôi mới thấy là người dân họ chửi Tổng thống Thiệu như điên ấy.

Thứ hai là tất cả các nhà văn đều hiện diện trên các vỉa hè Sài Gòn. Và thứ ba là tất cả các phương tiện truyền thông hiện đại nhất của con người thì người dân miền Nam đều xài cả, có nghĩa là tất cả các loại radio nghe được đài nước ngoài đều trang bị đầy đủ cả. Đối với tôi, điều đó làm tôi xúc động hơn tất cả các những gì đã làm người khác xúc động. Ngay lúc đó tôi hiểu rằng phe chiến thắng, tức phe mà mình đi theo, thực chất mà nói đó là mô hình của một xã hội man rợ, thiếu dân chủ.

RFA: Những người cộng sản vẫn thường nói rằng cuộc chiến tại Việt Nam mà họ chủ động là một cuộc chiến thần thánh nhằm chống lại đế quốc Mỹ và tay sai. Quan điểm của chị như thế nào đối với những suy nghĩ này của giới lãnh đạo Hà Nội?

DTH: Cuộc chiến đấu này là một cuộc chiến đấu sai lầm vì nó không chống ngoại xâm mà nó là một cuộc chiến đấu giữa hai hệ thống. Và như vậy thì người Việt bị buộc phải làm lính đánh thuê cho hai hệ thống. Đó là tôi nói từ lúc bắt đầu tôi cảm thấy tôi cần phải tìm một thế giới khác riêng cho tôi và cho con người trí thức của tôi.

RFA: Cho tới giờ phút này đất nước đã thống nhất được 25 năm, chị đã chọn được con đường riêng cho chị chưa?

DTH: Chắc chắn là tôi đã tìm thấy rồi thì tôi mới sống được đến bây giờ.

RFA: Xin chị nói rõ hơn về con đường chị đã chọn lựa.

DTH: Con đường tôi đã chọn lựa là đấu tranh cho một xã hội dân chủ. Và bởi vì tôi không có khả năng làm một nhà lãnh đạo chính trị, tức là tôi không thể nào lập đảng, tôi không thể nào đấu tranh ở chính trường, tôi chỉ có thể đấu tranh bằng cách tôi viết để nói với đồng bào của tôi rằng tôi cần phải sống với đầy đủ ý thức về quyền sống của con người. Bởi vì chỉ có như thế thì cuộc sống mới là xứng đáng.

RFA: Vào năm 1986-1987, chị có phát biểu rằng xét về cả hai mặt chính kiến và con người của những nhân vật trong Bộ Chính Trị đảng CSVN thì không có gương mặt nào đáp ứng được ý nguyện của dân chúng. Cho tới nay quan điểm đó của chị có thay đổi không, nhất là nhân sự của Bộ Chính Trị bây giờ không còn là những khuôn mặt của Bộ Chính Trị năm 1986-1987 nữa?

DTH: Chưa có gì thay đổi. Chưa có cơ sở gì để thay đổi cả. Tất nhiên bây giờ tôi phải nói ông Phiêu có tiến bộ hơn một chút, tức là ông ấy dám nói rằng đảng phải biết ơn nhân dân và công ơn nhân dân đối với đảng như trời với biển. Tôi không đọc bài báo ấy mà tôi chỉ nghe một đồng sự nói lại. Tôi nghĩ rằng kiểu ông ấy nói như thế có nghĩa là ông ấy đã thông minh hơn những người đồng sự của ông ấy trước đây. Nhưng về mặt hành sử mà nói thì trình độ dân chủ chưa có gì để mà ca ngợi cả.

RFA: Khi dấn thân vào công cuộc đấu tranh cho dân chủ của đất nước, bản thân chị đã phải trả giá như thế nào?

DTH: Khi dấn thân vào công cuộc đấu tranh thì tôi biết chắc chắn là tôi phải trả giá. Đáng lẽ tôi làm "quan" thì tôi lại chọn con đường làm "giặc," mà đã làm giặc rồi thì ở xã hội này ắt là phải khổ, tức là phải chịu nhiều sự o bức, nhiều sự o ép và số mạng 7 tháng thì nói chung cũng chẳng là cái gì đau đớn. Nhưng mà đối với tôi thì có một chuyện may mắn rất lớn là lúc đó xảy ra cuộc đảo chánh của gã gì đó ở Nga bị thất bại là một. Đây là yếu tố mà theo tôi thì nó đã cứu tôi đến 60% sinh mạng của tôi. Còn 40% sinh mạng của tôi được cứu thoát là do bà Danielle Mitterrand, của chính phủ Pháp, và của nhiều trí thức, nghệ sĩ Pháp. Còn nếu không thì tôi đã bị nghiền như tương ớt giống như một người hỏi cung tôi đã nói.

RFA: Trong bài viết tựa đề "Quan điểm cuộc sống" chị đã phát biểu rằng nếu đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam liên minh chặt chẽ với đảng và nhà nước Trung Quốc, Triều Tiên, Cuba, thì chính đảng và nhà nước đã thách thức với thất vọng dân chủ của quần chúng và đập thẳng vào mặt nhân dân, vì chưa ai quên được máu của những người dân vô tội và binh lính Việt Nam ở biên giới năm 1979. Chưa ai quên được tiếng súng và tiếng xe tăng của lính Trung Quốc trên quảng trường Thiên An Môn khi bộ đội Trung Quốc đàn áp những người sinh viên thuộc phong trào dân chủ tại Bắc Kinh. Thế thì theo sự nhận định của chị, ngày hôm nay nhà nước cộng sản Hà Nội liệu có dám tiếp tục mang ý đồ liên minh với Trung Quốc, Triều Tiên và Cuba để thành lập một khối cộng sản như họ đã từng mơ ước từ xưa đến giờ hay không?

DTH: Tôi nghĩ rằng họ không rời bỏ ý đồ đó nhưng bởi vì những cú tát của người láng giềng phương Bắc quá mạnh cho nên bây giờ nếu họ vẫn còn tiếp tục như thế thì họ chết thôi. Không một ai chết mà chắc chắn là họ chết. Bởi vì vừa rồi họ có cứu xét một hiệp ước về biên giới với người Tàu mà họ không hề thông báo cho dân chúng biết, nhưng theo tin tôi được biết thì chúng ta đã mất một bản làng, tức bị mất sâu vào 3 cây số kéo dài theo đường biên giới. Tôi không biết là số liệu này có đúng thực hay không, nhưng nếu quả thực như thế thì họ là những kẻ tội đồ và sau này lịch sử sẽ vạch vào trán họ.

RFA: Trong cuộc chiến tranh vừa qua thì chị thuộc thế hệ được báo chí mô tả cũng như chị tự nhận là thế hệ "xẻ Trường Sơn đánh Mỹ", thế thì đã 25 năm qua rồi, bây giờ nhìn lại cuộc chiến, nếu chị có một cơ hội gặp gỡ trực tiếp để nói chuyện và thảo luận với những người từng có giai đoạn ở chiến tuyến khác với chị, thì chị muốn nói điều gì?

DTH: Tôi nói với những người đó là lịch sử bao giờ cũng chọn con đường tăm tối và dân tộc Việt Nam là một dân tộc đau khổ vì cả hai phía đều bị đẩy vào con đường tăm tối. Và chúng ta nên nhớ là cuộc chiến tranh Việt Nam đó lẽ ra người Việt Nam không nên làm cuộc chiến tranh ấy. Mà lẽ ra nên tìm lối thoát khác. Có lẽ số phần nước Việt mình thật khốn nạn, người Việt Nam biến thành lính đánh thuê cho cả hai hệ tư tưởng. Rốt cuộc lại, thắng hay bại thì người Việt Nam cũng là người bại trước.

RFA: Xin chị có thể cho biết sơ qua về cuộc sống hiện nay của chị?

DTH: Tôi là người đã về hưu gần một chục năm nay thì tất nhiên là không có lương hướng gì nhưng nhờ năm ngoái họ mới làm lương hưu cho tôi. Lương hưu của tôi một tháng được khoảng 20 đô, vì thế tôi phải sống bằng nghề dịch thuê. Ai cũng biết thế hệ tôi là thế hệ ít học, tôi biết tiếng Pháp là tôi tự học thôi song tôi không nói được mà chỉ có thể dịch được những bài báo vớ vẩn. Tôi làm thêm nghề đó. Thực chất cuộc sống của tôi là cuộc sống bình thường. Tôi chấp nhận tất cả những chuyện ấy. Và tôi đã tính đến tất cả những chuyện này từ lâu rồi. Tôi cũng không có nhu cầu gì quan trọng.

RFA: Ước mơ của chị hiện nay là gì?

DTH: Ước mơ của tôi là dân tộc mình khá hơn, có nghĩa là người dân bình thường đỡ nặng đầu óc hơn, họ được sống tốt hơn, và họ dần dần có ý thức được về con người và đấu tranh cho dân chủ. Tôi cũng không có lãng mạn gì bởi tôi hiểu người dân chỉ biết lo miếng ăn thì không bao giờ có thể có khái niệm về quyền con người, về dân chủ cả. Họ chỉ có thể làm những việc gọi là nổi loạn khi mà họ đói khát. Và nếu như thế thì dân tộc ta mãi mãi chìm trong trạng thái man rợ. Tôi cũng biết là ước mơ đó đối với dân tộc ta cũng hãy còn xa xôi nhưng dù sao thì tôi cũng ước mơ. Bởi vì nếu không có ước mơ thì người ta rất là khó sống.
http://www.vietnamesecommunity.com/tailieu/dthuong.htm